Thứ Tư, 12 tháng 8, 2015

Tâm thư đẫm nước mắt của MC Chuyển động 24h thoát '' án tử hình''

05:45
blogger templates
(Yeubao.com) – Từng rơi vào những ngày tháng tuyệt vọng nhất nhưng nhờ sức mạnh của tình thân mà MC Trần Hạnh Phúc đã nhận ra rằng trong cuộc sống có rất nhiều điều khiến anh phải trân trọng.

 Rơi nước mắt chuyện MC của VTV thoát 'án tử hình'

Câu chuyện về MC Hạnh Phúc thoát khỏi "án tử hình" bởi căn bệnh ung thư máu là một trong những điểm nhấn thu hút khá nhiều sự quan tâm của cộng đồng mạng trong tuần qua. Không chỉ nhận được sự đồng cảm từ khán giả về sự may mắn hiếm có, câu chuyện của anh còn lay động nhiều người khi nhìn lại bản thân và những mối quan hệ trong gia đình và người thân xung quanh. Những thành công, danh vọng chưa hẳn là mục tiêu cao cả nhất của mỗi con người, mà những giá trị nhân văn về tình người, sự yêu thương giữa con người mới là sợi dây bền chặt tạo nên sức mạnh tinh thần giúp mọi người có thêm sự tin yêu vào cuộc sống.
MC Hạnh Phúc trên sóng chương trình Chuyển động 24h.
MC Hạnh Phúc trên sóng chương trình Chuyển động 24h.

MC Hạnh Phúc sinh năm 1986 và hiện đang là người dẫn chương trình của Chuyển động 24h thuộc Trung tâm tin tức VTV24 của Đài truyền hình Việt Nam. Trong một cuộc phỏng vấn, MC Hạnh Phúc từng chia sẻ về cái tên đặc biệt của mình: “Mẹ Phúc từng sảy thai nhiều lần. Nên khi mẹ sinh được Phúc đầy đủ tháng, to khỏe, thực sự Phúc trở thành niềm hạnh phúc của cả gia đình. Và cho đến giờ Phúc vẫn tự hứa với bản thân phải cố gắng để bố mẹ luôn tự hào và hạnh phúc vì có mình. Cái tên cũng khiến Phúc trăn trở và tự nhắc nhở rằng mình cần phải biết san sẻ hạnh phúc đến với những người bất hạnh xung quanh”.

Câu chuyện của Hạnh Phúc xảy ra cách đây 3 năm khi trong một lần đi xét nghiệm vì phát hiện có hạch ở cổ, anh đã vô cùng hoang mang khi được bác sĩ thông báo rằng mình đã bị ung thư máu. Đang ở vào những ngày tháng sung sức nhất của tuổi trẻ với rất nhiều hoài bão còn chưa thực hiện được, Hạnh Phúc như phải nhận lấy giấy báo tử. Sốc và hoang mang, anh phải bỏ dở công việc và mọi dự định ở TP HCM để trở lại Hà Nội.

Trong suốt hơn một tháng sống cùng gia đình, anh đã sống trong nỗi lo lắng, tuyệt vọng trước căn bệnh quái ác. Không chỉ thương bố mẹ đã có tuổi sau này sẽ không còn ai chăm sóc mà anh còn cảm thấy có lỗi khi đã không quan tâm được nhiều đến đấng sinh thành.  


 
Hạnh Phúc khóc khi nói về quãng thời gian khó khăn khi biết
mình bị ung thư máu trong chương trình Bốn mùa yêu thương.
 
Phép màu đã đến vào chính lúc anh không ngờ đến. Sau khi làm lại nhiều xét nghiệm ở bệnh viện K, Hạnh Phúc và gia đình đã không thể giấu được niềm vui sướng tột cùng khi kết quả cho thấy anh không bị ung thư máu. Thế nhưng, chàng trai trẻ cho biết, anh phải cảm ơn rất nhiều đến những ngày tháng tưởng như bế tắc nhất trong cuộc đời này vì nhờ nó mà anh mới nhận ra giá trị đích thực của cuộc sống. Nhìn những người thân trong gia đình ngày đêm lo lắng, quan đêm đến bệnh tình của mình, anh càng cảm thấy mình càng phải sống tốt hơn nữa và không được phép để mọi người phiền lòng về mình.  
 
MC Hạnh Phúc và Á hậu Thụy Vân cùng dẫn chương trình  trong một sự kiện.
MC Hạnh Phúc và Á hậu Thụy Vân cùng dẫn chương trình
 trong một sự kiện.
 
 Sau biến cố lớn, Hạnh Phúc đã có rất nhiều sự thay đổi trong cách nhìn nhận cuộc sống. Anh quan tâm nhiều hơn đến các hoạt động xã hội, từ thiện và thường xuyên tham gia kêu gọi bạn bè, người thân hoặc tự mình thực hiện những chương trình từ thiện riêng để giúp đỡ, hỗ trợ các hoàn cảnh khó khăn cần sự tương trợ. Bên cạnh đó, những bệnh nhân bị ung thư cũng là đối tượng anh dành sự san sẻ đặc biệt vì trải qua những tháng ngày u tối khi mang trong mình tâm trạng của một người bệnh, anh hiểu được sự khốn khó trong cả tinh thần lẫn vật chất của những bệnh nhân đang từng ngày chống chọi với căn bệnh quái ác và mong muốn bằng sức lực nhỏ bé của mình, anh chia sẻ được tình cảm và một phần những giá trị vật chất nhỏ bé để mang đến sự động viên cho những bệnh nhân cần sự yêu thương của cộng đồng.

Khi đã biết chắc chắn mình không bị ung thư, Hạnh Phúc đã viết dòng chia sẻ trong "tâm thư" kể lại câu chuyện của mình trên trang cá nhân và nhắn nhủ đến tất cả mọi người một thông điệp: "Hãy tin vào những điều kỳ diệu của cuộc sống, của tình yêu thương, và làm theo những điều kỳ diệu ấy bằng trái tim yêu thương của mình – Đó chính là phương thuốc chữa mọi căn bệnh trên cõi đời".
Dưới đây là nội dung "tâm thư" của MC Hạnh Phúc chia sẻ trên trang cá nhân cách đây 3 năm khi anh kể lại quãng thời gian khó khăn của bản thân khi đối diện với bệnh tật và điều kỳ diệu đã xảy ra với mình:
 

"Tâm thư" của MC Hạnh Phúc

"Viết cho những xúc cảm cuộc đời, con người ngay tại cái ranh giới sống còn mong manh…

Hà Nội, 01:00Am ngày 30/08/2012

Ngày mai sẽ đi quay sớm bên Hà Tây, 6h có mặt lên đường vậy mà giờ vẫn không sao ngủ được. 1 tháng – 30 ngày – 720giờ - 43.200 phút – 2.592.000 giây – là những thời gian chẳng thể nào quên được, kinh hãi nhất, đau đớn nhất, và cũng là hạnh phúchttp://www.yeubao.com/2015/08/tam-thu-dam-nuoc-mat-cua-mc-chuyen-dong-24h.html nhất đời.

Ngày 28/7/2012: Đi siêu âm, bác sĩ nói chỉ là một u bã bình thường ở cổ nên quyết định tiểu phẫu, nhưng sau đó tiểu phẫu lấy ra lại là hạch. Bác sĩ khuyên nên đi xét nghiệm để xem lành hay ác tính. Ô hay, thôi thì cứ mang đi cho “an toàn” và đầy đủ thủ tục – Đời nào mình bị gì?

Ngày 1/8/2012: Giấy xét nghiệm của trung tâm Hòa Hảo – kết luận: Hodgkin Tuýp 3 – Ung thư máu. Lần giở giấy tờ để rồi bàng hoàng rụng rời tay chân, tôi tìm kiếm thông tin trên mạng về căn bệnh này. Hóa trị và xạ trị kéo dài hơn 1 năm, 60-70% qua được và sống thêm được 5 năm. Suốt cả tuần trời sau đó, làm các xét nghiệm máu, chụp CT Scan,… May mắn thay là chưa có xuất hiện thêm u hạch nào, mới chỉ là giai đoạn đầu.

Nói sao được nhỉ, một mình giữa đất Sài Gòn, nhận giấy “báo tử” trong tích tắc, tôi cũng chẳng biết sẽ làm gì, chẳng biết tới đâu, và điều trị như thế nào, rồi làm sao báo với bố mẹ biết, gia đình biết. Đêm nằm rồi khóc một mình. Tôi không oán trách cuộc đời cho mình sống ngắn ngủi, chỉ là còn nhiều dự định và kế hoạch phải thực hiện quá, còn nhiều người mình phải quan tâm mà chưa quan tâm được, tiếc cho thời gian sống thờ ơ vô ích với cuộc sống với mọi người xung quanh và cả với gia đình mình.

Thứ 7, ngày 7/8, theo ý của tôi, một người bạn đưa tôi đi chùa.. Chỉ mong một điều bình an trong tâm hồn, không đau đớn vì bệnh tật, không phiền não vì những gì đã xảy ra. Ở ngôi chùa này có chim bồ câu, có cá và rùa rất nhiều. Cũng như mọi người tôi cũng mua rùa, cá thả phóng sinh,.. Tiếc là ở đây, hồ ít nước, cá cũng đang nằm thoi thóp như mình vậy. Ít nhiều trong tôi cũng đã bình tĩnh nhiều nhiều lắm rồi, nhưng chẳng hiểu sao không ngăn được nước mắt. Bạn tôi khóc, rồi tôi khóc, cũng không rõ mình khóc vì gì nữa, bộn bề quá chăng?



Tối. Bữa liên hoan nhỏ cùng những người bạn, người anh, người chị bên chương trình 60s của HTV. Trong suốt mấy ngày trước đó, tôi đã gặp từng người trên cái đất Sài thành này, gặp để chia tay - trong thâm tâm chẳng biết bao giờ gặp lại, gặp mà nói tạm biệt nhưng lại không hề nói ra rằng là tạm biệt hay vĩnh biệt.

Cuộc gặp với các MC của đài HTV cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi cũng đã cố không để rơi nước mắt, và hình như mọi người cũng vậy. Chỉ đến khi cuối thì tất cả vỡ òa. Tôi bỏ về trước vì không muốn ở lại thêm. Tim mình đau lắm, buồn lắm. Uhm, sẽ mạnh mẽ, sẽ vui vẻ như mọi người nói mọi người khuyên. Nhưng đúng là chỉ khi cái ranh giới sống còn chỉ gang tấc, rồi lại cách xa 2 đầu đất nước, thì biết bao giờ gặp lại nhau? Ngày mai thôi, tôi về lại Hà Nội, và sẽ chịu đau đớn về thể xác khi hóa trị khi xạ trị nhưng cho dù thế nào thì những tình cảm với mọi người, tôi trân trọng và yêu thương suốt cuộc đời này – Có lẽ chỉ lúc đó tôi chợt nhận ra những giá trị thiêng liêng của cuộc sống, hiện hữu ngay trước mặt tôi, và còn nhiều điều nữa, còn rất rất nhiều điều nữa tôi đã để lỡ nó, tôi quên đi, và tôi thờ ơ với tất cả mình đang có, và sẽ có. Không chỉ bạn bè mà cả gia đình.

"Ngày mai thôi, tôi về với Hà Nội của tôi, được hít thở bầu không khí ấy, thân quen bao lâu, với gia đình và cả những người bạn Hà Nội của tôi, với tình yêu cuộc sống một thời của tôi”. Chẳng cần gì nữa, công danh ư, tiền bạc ư? Chỉ là hư vô, đâu có mang theo được về bên kia?

“Alo.. Mẹ ah, mẹ đang ở Hà Nội? Mẹ đừng về Nam Định nữa, đợi con mai bay ra Hà Nội, rồi con với mẹ về quê, con muốn về quê thắp hương cho tổ tiên vì cả năm rồi con không về.
- Thì mẹ về trước, con về Hà Nội rồi bắt xe về Nam Định cũng được.
- Thôi, mẹ ở lại đợi con.
- Thôi, mẹ về Nam Định trước rồi nấu cơm chờ, mà ra hẳn Hà Nội rồi cũng tốt, mẹ xây nhà mua xe rồi cưới vợ.”

Tôi cúp máy. Chẳng hiểu sao, nước mắt trào ra như chưa bao giờ tôi khóc vậy. Mọi người đang chờ tôi về - theo đúng kế hoạch là tôi sẽ bay ra Hà Nội vào tháng 9, nhưng vì bệnh tật lại bay ra sớm hơn, và vẫn giấu gia đình. Rồi chẳng biết sẽ nói với mẹ, với bố với mọi người sự thật về bệnh tật của tôi sao đây. Trời ơi, 13 tuổi, tôi nằm trên giường bệnh cũng một sống một còn, nhưng đó là lúc chưa biết suy nghĩ nhiều, giờ đây, 13 năm sau, tôi cũng vậy, nhưng khác, tôi lớn hơn và chưa làm được gì cho gia đình. Vậy mà lại để “người đầu bạc chăm kẻ đầu xanh”.

11h30 thứ 2, một tuần sau kết quả, tôi đáp máy bay về Hà Nội. Cảm giác thoải mái hơn. Bạn tôi dặn, cậu phải là người bình tĩnh nhất, thì mới nói được cho gia đình, để mọi người không lo lắng. Nhưng thực tế những biểu hiện nổi mẩn đỏ, ngày càng rõ, và ngứa không chịu được, cả đầu, tay cổ và vai râm ran.

Trưa, về tới nhà, tôi cùng một người bạn thân ngồi ăn cơm với anh chị. Mẹ đã về quê. Ăn uống xong xuôi, tôi bình tĩnh nói về căn bệnh của mình, hay thực ra cố tỏ vẻ bình tĩnh? Chị tôi nước mắt lưng tròng.

Tôi lên nghỉ trưa, chuẩn bị đồ đạc về quê buổi chiều. Ai ngờ chị gọi về cho bố mẹ, không nói gì chỉ khóc. Bố mẹ tất bật lên Hà Nội cả 2.

Buổi tối ăn cơm xong, tôi ngồi nói chuyện với cả gia đình. Không khí vui hơn tôi tưởng, không ai khóc cả và tôi nói tôi chỉ bị viêm tủy và có thể chữa được (vài ngày sau mẹ mới nói là 2 bố mẹ ôm nhau khóc rồi kêu gào ở dưới quê, rồi thấy tôi yêu đời, khi nghe tôi hát, mẹ vào nhà vệ sinh để rửa mặt lau nước mắt). Có lẽ tới giờ tôi mới biết tim mình quặn lại thì cảm giác như thế nào. Nhưng biết sao bây giờ đây??

Thứ 3, cả nhà lên Viện huyết học truyền máu trung ương, gặp một bác sỹ theo lời giới thiệu quen biết, bác sỹ khuyên nhập viện ngay, nếu có thẻ bảo hiểm y tế, thì chi phí giảm đáng kể. Thủ tục lo bảo hiểm cũng mất vài ngày, mẹ giục nhập viện ngay, tôi thì thấy chẳng cần thiết, sớm muộn gì đâu 1 tuần? Lục đục tôi chạy lên đài, may quá lấy được BHYT của đài làm cho vẫn còn hiệu lực.

Tuy nhiên sau đó, mọi người lại quyết định lên bênh viện K chuyên về ung thư hơn. Lấn cấn thủ tục bên này vì quá đông bệnh nhân tôi mất 3 ngày mới bắt đầu làm được các xét nghiệm nơi đây.

Trong 3 ngày này thì có một điều xảy ra – nếu không muốn nói là thần kỳ và nhiệm màu. Tôi gặp một người làm thay đổi cuộc đời mình.

Chỉ 3 ngày sau đó, các thủ tục ở bệnh viện K diễn ra, chụp X Quang, siêu âm màu, xét nghiệm máu, rút tủy xét nghiệm,… ti tỉ các thể loại xét nghiệm, và chạy long xòng xọc từ phòng này qua phòng khác, và ngắm nhìn những người cùng cảnh ngộ. Bệnh viện K đông tới nghẹt thở..

Gần 2 tuần sau khi tôi ra tới Hà Nội, thì mọi kết quả rõ ràng. Có lẽ vì điều kỳ diệu ấy, mà mọi kết quả không nói lên là ung thư nữa. Máu và tủy bình thường. Thậm chí, cả tiêu bản hạch gửi từ Sài Gòn ra xét nghiệm lại tới 2 lần đều lành tính.

Gia đình cẩn thận mời thêm một hội đồng giáo sư gồm bốn vị đầu ngành đều là những giám đốc và phó giám đốc, trưởng khoa của 108, Bạch Mai, K hội chuẩn, trực tiếp các vị xét nghiệm. Chiều thứ 2 ngày 30/8/2012, 4 vị gặp tôi và hội chuẩn. Kết quả: Không có dấu hiệu ung thư. Mẹ thở phào nhẹ nhõm. Ai cũng vui mừng, còn tôi đã biết điều này từ trước đó, ngay ngày kỳ diệu xảy ra với tôi.

Tôi chỉ biết rằng, khi giáp mặt với tử thần, khi phải chuẩn bị tâm lý cho một cuộc sống ngắn, mình nhận ra được nhiều điều mà từ trước tới giờ chẳng bao giờ thấy được. Bố lội mưa đi xin cho tôi một cành lộc và ấn phép của chùa, để về bị ốm không ăn uống được gì. Mẹ và các anh chị, tất bật ngược xuôi lo từng tờ xét nghiệm. Và cả những người bạn tôi, đưa đón tôi đi làm các xét nghiệm trong Sài Gòn, ngoài Hà Nội. Tôi thấy mình có lỗi vô hạn, và biết bao giờ đây, mình mới trả được hết nợ này với tất cả mọi người? Chỉ lúc này, tôi nhận ra được giá trị thật của tình yêu thương, của những người yêu thương mình, và lo lắng cho mình – chân thành – và thực sự. Đó mới là những thứ chẳng bao giờ chết, chẳng bao giờ mất đi.

Tôi cũng chẳng biết sau này mình ra sao, sẽ còn làm điều gì làm cho mọi người phiền lòng, nhưng ít nhất tôi sẽ sống tốt hơn với những gì đang có. Và tôi tin những ai đã đọc đến đây, hãy tin vào những điều kỳ diệu của cuộc sống, của tình yêu thương, và làm theo những điều kỳ diệu ấy bằng trái tim yêu thương của mình – Đó chính là phương thuốc chữa mọi căn bệnh trên cõi đời trần gian ở trọ này.

Trân quý những người bạn của tôi đã ở bên cạnh tôi thật nhiều động viên và giúp đỡ (dù biết, dù không biết trong thời gian tôi bị nghi là ung thư) và trên hết là gia đình tôi – trong mùa Vu Lan báo hiếu này..

Bình Yên!

Trúc An
Theo Vietnamnet 
Share on Google Plus

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét